Giống như luyện đan, luyện khí cần rất nhiều vật liệu, tỉ lệ thất bại cũng cao, quan trọng nhất là người bình thường có thể sử dụng, giá cả trong trung tâm thương mại cũng không quá đắt.
Bày trận pháp phải dùng đầu óc rất nhiều, thà mua một hai bộ có sẵn trong trung tâm thương mại còn hơn, dùng được bao nhiêu lần.
Tuy rằng bùa cũng có thể mua, nhưng nếu có thể tự mua bút vẽ bùa, lá bùa và linh cát, chế thành bùa sẽ có lợi nhuận rất cao!
Điều quan trọng nhất là, sau này tu vi của cô không cao, nhưng cũng có thể luyện chế ra rất nhiều loại bùa chú cấp thấp.
Bùa có thể dùng để bày trận, chữa bệnh cứu người, có công dụng phòng thủ, đồng thời cũng có thể dùng làm các loại công cụ, rất tiện lợi!
Đương nhiên cô cũng phải nghiên cứu qua những thứ luyện đan, luyện khí, bày trận.
Kha Mỹ Ngu tiếp tục xem như một trò giải trí, lên sẵn kế hoạch kiếm giá trị hòa bình trong lòng.
Có lẽ dòng chảy thời gian trong không gian và bên ngoài khác biệt, linh thảo sinh trưởng cực nhanh, lúc này đã cao ba tấc!
"Thứ đàn bà phá hoại, không nói một lời đã tiêu hết tiền?" Một âm thanh lớn vang lên, sau đó là một giọng nam hung ác làm đứa nhỏ trên giường giật mình tỉnh dậy.
"Không sao." Kha Mỹ Ngu vỗ lưng cậu bé, cười nhẹ: "Em còn muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Lư Việt Hải lắc đầu, chỉ vươn cổ nhìn ra ngoài: "Chị, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Kha Mỹ Ngu mở một khe hở trên cửa sổ, cả hai lập tức ghé vào mặt bàn nhìn ra.
Bác hai Kha kéo bác gái hai đang che mặt khóc lóc tóc tai bù xù ra ngoài: "Đi mau, hôm nay cô không lấy lại được tiền thì đừng về nhà, ở nhà mẹ đẻ đi!"
Em chín Kha bên cạnh khóc ôm lấy bác gái hai, chỉ biết gọi cha mẹ.
Động tĩnh lớn như vậy ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong khu.
"Thằng hai mày làm gì đấy?" Ông cụ mặc quần áo đứng ở cửa nhà chính kêu lên.
"Cha." Bác hai Kha tức giận dữ nói: "Con không chịu nổi nữa, cô ta là một người phụ nữ phá hoại, ngu dốt, không bàn bạc gì với con mà đã ôm sạch số tiền chia nhà ra tiêu!"
Tất cả mọi người trong nhà họ Kha, kể cả hàng xóm vịn tường vây trước cổng hóng chuyện đều há hốc mồm.
Đây không phải là tám mươi xu, tám đồng, mà là tám mươi đồng, có thể tiêu hết số tiền này trong một ngày cũng thật lợi hại!
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra." Ông cụ nhíu chặt lông mày.
Bà cụ cũng tức giận nhưng chỉ cười khẩy một tiếng.
Bác hai Kha ném bác gái hai xuống đất: "Con… con không muốn làm ruộng cả đời, nên mới tìm người nghe ngóng."
"Nghe nói lò nấu rượu của nhà máy tinh bột trong thành phố thiếu công nhân tạm thời, lương mỗi tháng mười đồng, bao ăn ở."
"Chỉ là đi cửa sau mất ít tiền."
"Không ngờ lúc con về lấy tiền, lại phát hiện không còn một xu dính túi!"
"Cha nó, không phải trước đó chúng ta nói dùng tiền mua thuốc sao?"
"Đại phu người ta nói, thuốc này uống càng sớm càng tốt, uống càng nhiều thì càng dễ thụ thai."
"Nhưng mà thuốc hơi đắt, một bộ thuốc năm đồng, một liệu trình trị liệu chỉ có năm bộ thuốc, làm gì cũng cần uống ba đến năm liệu trình mới có hiệu quả."
"Đại phu người ta thấy tình huống của chúng ta đặc biệt, có lòng giúp đỡ chúng ta, cố ý cho giá rẻ."
"Tám mươi đồng cho năm đợt trị liệu, cuối cùng còn đưa tặng đơn thuốc bảo đảm sinh con trai nữa!"
Bác hai Kha hít sâu một hơi: "Tôi không nói không mua thuốc, nhưng cô chưa nói tiếng nào đã mua, còn không bàn bạc với tôi một chút!"
"Nếu dùng tiền để đi cửa sau, mỗi tháng chúng ta thu được mười đồng, lúc đó muốn uống thêm bao nhiêu thuốc chẳng được?"
Bác gái hai sửng sốt một chúc, sau đó quay đầu nhìn mọi người đang hóng chuyện xung quanh, rồi lại đưa mắt nhìn về phía ông cụ đang đứng ở cửa nhà chính.
"Cha." Bà ta liên tục dập đầu với ông cụ.